Vệ Lam không ngờ giờ phút này rồi mà hắn còn hỏi mình như vậy, tiếp tục màn diễn xuất của mình, giả bộ mơ mơ màng màng.
Vệ Huân hết đơ người sau nụ hôn của Vệ Lam, bình tĩnh lại, lý trí lại online, hình ảnh này vô cùng quen thuộc, còn không phải cảnh hôm trước mình thử Vệ Lam sao. Nhưng hôm đó hắn không thừa nhận, tất nhiên bây giờ cũng không ép Vệ Lam thừa nhận. Hắn nhìn Vệ Lam, cúi người hôn cậu, Vệ Lam ôm hắn, hôn môi.
Tâm trạng Vệ Huân rất tốt, hôn xong còn không nhịn được, hôn hai cái ở miệng cậu, mặt Vệ Lam hơi hồng, Vệ Huân lấy mu bàn tay đo xem độ ấm, nói, "Nóng."
Vệ Lam trừng mắt nhìn hắn một cái, Vệ Huân rút tay lại, cười nói, "Nhưng mà rất đáng yêu."
Vệ Lam hừ một tiếng, Vệ Huân hỏi cậu, "Buồn ngủ sao?"
Đương nhiên phải ngủ, không thì lòi làm sao bây giờ. Vệ Lam gật đầu, từ từ nằm xuống.
Vệ Huân đắp chăn giùm cậu, nói, "Ngủ một lát đi, mơ đẹp."
Vệ Lam im lặng nhắm mắt lại, Vệ Huân cúi đầu hôn lên trán cậu, "Ngủ ngon."
Hắn nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Vệ Lam chờ Vệ Huân đi rồi mới mở to mắt, tim trong lồng nguc sắp bay lên trời, cậu cầm di động, nhắn tin cho Yến Thanh Trì: Tôi thành công rồi!!!! Hai chúng tôi hôn môi!!!
Yến Thanh Trì đang ăn cơm, thấy vậy thì bật cười, "Chúc mừng cậu."
"Run quá đi, anh ấy còn rất tâm cơ hỏi tôi giả say phải không nữa!!"
"Rồi cậu trả lời thế nào."
"Đương nhiên là không trả lời rồi, lấy kỹ thuật diễn xuất sắc của tôi ứng phó qua chuyện."
Yến Thanh Trì không tin kỹ thuật diễn xuất sắc của cậu lắm, chủ yếu là vì người như Vệ Huân, rõ ràng không phải người dễ bị lừa như vậy, nhưng mà, Yến Thanh Trì nghĩ, không chừng Vệ Huân cũng sẽ bị tình yêu làm mờ mắt thì sao.
"Vậy giờ cậu chuẩn bị làm gì tiếp theo?"
"Còn làm gì được, đương nhiên là ngủ, nếu không hồi anh ấy giế* vào lại thì sao giờ." Vệ Lam không quên hôm đó mình trở vào lại, đột kích kiểm tra xem có phải Vệ Huân uống say thật không.
"Vậy được rồi, cậu ngủ đi, chúc cậu mơ đẹp."
Vệ Lam buông di động xuống, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, chuẩn bị đầy đủ hết, thiếu điều chuẩn bị sáng mai giả vờ mất trí nhớ luôn. Phong thuỷ luân chuyển, cậu cũng muốn cho Vệ Huân trải nghiệm k1ch thích hôn xong quên mất.
Bên kia, Giang Mặc Thần nhìn Yến Thanh Trì hỏi, "Ai đó?"
"Vệ Lam."
"Gần đây cậu ta rất siêng đến nhà chúng ta nhỉ."
"Sao? Anh có ý kiến gì?" Yến Thanh Trì liếc hắn.
"Anh không có ý kiến, chỉ là lý trí nói cho anh biết, chắc chắn là cậu ta gặp chuyện gì đó."
"Vậy là anh cơ trí lắm đó."
"Cậy là cái gì?" Giang Mặc Thần hiếm khi hiếu kỳ nói.
"Vệ Lam đang yêu."
Giang Mặc Thần "khụ khụ", canh trong miệng thiếu chút nữa không xuống cổ được, "Đang yêu? Cậu ta cũng biết yêu nữa hả?"
"Xem thường người ta hả."
"Ai giỏi vậy, đánh bại được Vệ Lam, trọng điểm là, với mức độ cuồng em trai của Vệ Huân, cô ta chịu được không đó?"
Yến Thanh Trì cười cười, "Anh đoán thử?"
"Anh đoán không ra, anh cảm thấy anh không quen dũng sĩ chân chính như vậy."
"Vậy thật đáng tiếc, em lỡ hứa với Vệ Lam là không nói với anh, nên tạm thời anh cứ tò mò đi."
"Vệ Huân biết không?" Giang Mặc Thần hỏi y, "Chuyện lớn như vậy, Vệ Lam nói với Vệ Huân chưa?"
Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, "Coi như là chưa chính thức nói với anh ta đi."
"Ai," Giang Mặc Thần lắc lắc đầu, "Chúc vị dũng sĩ kia hạnh phúc, ngày lành của cô ta còn không được bao nhiêu."
"Anh nói gì vậy, chẳng lẽ Vệ Huân còn chia rẽ uyên ương người ta không bằng?"
"Em xem thường Vệ Huân đi, không có chuyện không có đâu, cậu ta chỉ biết lấy tiêu chuẩn của mình nghiêm khắc yêu cầu con uyên ương kia làm theo, nếu uyên ương không muốn, cậu ta có một trăm cách làm nó phải làm theo. Năm Vệ Lam cấp hai Vệ Huân đã đánh người ta vào bệnh viện vì thằng nhỏ, Vệ Lam vào giới giải trí đi đến đâu cậu ta cho người theo đến đó, với tính cách của Vệ Lam, đắc tội bao nhiêu người rồi, em thấy truyền thông đưa tin bao giờ chưa, đều được chuẩn bị xong từ trước rồi. Cậu ta bảo vệ Vệ Lam như bảo vệ hoàng tử, làm sao cho phép người mình bảo vệ trong tay hạ mình ở chỗ người khác, tất nhiên là phải dạy dỗ một phen."
Giang Mặc Thần lắc lắc đầu, "Hy vọng người kia là một người dịu dàng đi, tốt tính một chút, nếu không Vệ Lam sẽ đụng một chuyện thảm thiết như, anh trai và bạn gái, chọn ai đây."
"Đây là đề bài tặng điểm có được không," Yến Thanh Trì cảm thấy mình đã quá hiểu Vệ Lam, "Cậu ấy căn bản không có lựa chọn nào ngoài Vệ Huân."
"Thương cho bạn gái cậu ta, quá thảm."
Yến Thanh Trì:...... Vậy tốt nhất anh đừng biết bạn gái cậu ấy là ai.
Ngày hôm sau Vệ Lam thức rất sớm, cậu nằm trên giường một hồi, nghĩ đến chuyện hồi tối, tâm trạng rất tốt xuống giường rửa mặt.
Vệ Lam thay quần áo, thật ra cậu hơi thắc mắc, vì sao Vệ Huân không thay quần áo cho cậu, chẳng lẽ là vì phát hiện mình đang giả say? Nhưng cậu cũng không dám chắc, hơn nữa, phát hiện thì sao, hôm đó mình cũng đâu phát hiện Vệ Huân đang giả say, cũng đâu có nói gì.
Loại chuyện thử lòng này, có say thật không cũng không quan trọng.
Vệ Lam ra khỏi phòng ngủ, vào thư phòng, hiếm khi Vệ Huân không có ở thư phòng, Vệ Lam đến phòng Vệ Huân xem thử, Vệ Huân cũng không ở đó.
"Anh." Cậu vừa xuống lầu vừa hô.
Giọng cậu rất lớn, Vệ Huân đang ngồi ăn sáng trên sô pha, nghe vậy, trả lời cậu một tiếng.
"Sao hôm nay dậy sớm vậy?"
Vệ Lam gãi gãi đầu, "Em cũng không biết."
Cậu đến sô pha ngồi xuống, nhìn bữa sáng của Vệ Huân nói, "Em cũng đói bụng, có phần của em không."
Vệ Huân đứng lên bưng cháo và bánh quẩy đến cho cậu, "Của em đây."
Vệ Lam vừa ăn cháo, vừa ăn bánh quẩy, còn gắp mấy món ăn kèm trước mặt Vệ Huân, Vệ Huân đẩy dĩa qua chỗ cậu, hỏi, "Còn nhức đầu không?"
Vệ Lam lắc đầu.
"Sao hôm qua uống nhiều rượu vậy?"
"Ra ngoài chơi thôi, không tránh được trường hợp phải uống nhiều." Vệ Lam nói xong, hỏi, "Hôm qua em uống say có làm gì không?"
Vệ Huân lắc đầu, "Không có."
Vệ Lam ngốc, cậu còn chưa kịp nói mình quên mất, sao Vệ Huân lại phủ nhận trước rồi, kịch bản này không đúng nha!
"Em, không làm gì hả?" Vệ Lam không thể tin được lặp lại một lần.
Vệ Huân nhìn cậu, cười nói, "Chẳng lẽ em hy vọng em làm gì sau khi say sao?"
Vệ Lam "Bộp" một tiếng đập đôi đũa xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đương nhiên không hy vọng."
"Còn không phải sao." Vệ Huân bình tĩnh nói.
Vệ Lam thấy mình sắp bị Vệ Huân làm tức chế* thật rồi! Sao cậu có thể gặp gỡ một boy tâm cơ như vậy, mình đã làm đến vậy rồi mà anh ấy còn phải làm mình tức chế*!
Vệ Lam nghiến răng, hận không thể cắn hắn một cái, ph4t tiết cơn giận trong lòng mình! Cậu cảm thấy mình không có cách nào ở đây nữa, còn ở gần Vệ Huân, sớm muộn gì cậu cũng bị Vệ Huân làm tức chế*.
Vệ Lam đứng lên, xoay người đi về phía trước.
"Em đi đâu?" Vệ Huân hỏi cậu.
"Đi đu đưa."
"Em còn chưa ăn sáng xong kìa."
"Không muốn ăn sáng với anh."
Vệ Huân cười, kêu cậu, "Tiểu Lam."
Vệ Lam không để ý tới hắn, Vệ Huân cảm thấy cậu đúng là dễ xù lông, mỗi lần chọc cậu đều rất vui.
Hắn chọc tức xong rồi, đành phải xuống nước dỗ người ta, "Tiểu Lam, em lại đây."
Vệ Lam quay đầu lại nhìn hắn, Vệ Huân ôn hoà nói, "Lại đây."
Vệ Lam nâng đuôi mắt nhìn hắn, "Em qua có lợi ích gì."
"Em muốn lợi ích gì?"
Vệ Lam nghĩ nghĩ, nhất thời nghĩ không ra.
Vệ Huân thấy cậu chậm chạp không nói lời nào, rất thiện giải nhân ý nói, "Em có thể giữ lại, sau này yêu cầu anh."
"Cũng được." Vệ Lam đi đến chỗ hắn, hỏi, "Làm sao?"
Vệ Huân vẫy vẫy tay, kêu cậu cúi đầu, Vệ Lam không biết hắn muốn làm gì, khom lưng cúi đầu xuống.
Vệ Huân giơ tay đè cổ cậu, ngửa đầu hôn cậu một cái, lúc Vệ Lam còn chưa phản ứng kịp, ôm người vào lòng mình.
Mãi đến khi Vệ Lam ngồi trên đùi hắn, mới phản ứng lại, biết rõ cố hỏi:"Sao tự nhiên anh hôn em?"
Vệ Huân cười nói, "Tiểu Lam, em đang thử anh sao?"
Vệ Lam há mồm muốn phản bác "còn không phải vì anh thử em trước sao", kết quả Vệ Huân đã mở miệng trước, nói, "Không cần thiết, em không cần thử, tất cả của anh đều là của em, bao gồm cả tình cảm, tất cả tình cảm," hắn nhìn Vệ Lam, trong mắt tràn đầy yêu thích, nói, "Bao gồm tình yêu."
Vệ Lam cảm thấy mình rất thiếu nghị lực, tim đập loạn xạ cả lên, giống như là rung động.
Cậu vô thức nở nụ cười.
Vệ Huân hỏi cậu, "Tất cả, có phải em cũng thích anh không."
"Rõ ràng là anh thích em thích đến không có em không được." Vệ Lam rất không biết xấu hổ nói.
"Đúng vậy," Vệ Huân rất phối hợp với cậu, "Vậy còn em? Em thích anh không?"
Vệ Lam nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy ánh sáng, cậu là người giấu không được cảm xúc, tình yêu trong mắt từng chút từng chút đốt cháy tim Vệ Huân, cậu hôn Vệ Huân một cái, nói, "Nếu anh thích em như vậy, em miễn cưỡng thích anh chút vậy."
"Miễn cưỡng?" Vệ Huân nhìn cậu.
"Ai biểu anh luôn chọc tức em, còn vờ mất trí nhớ!" Vệ Lam nghĩ đến đây là nhịn không nổi lấy gót chân đá hắn một cái, "Anh mà debut thì cúp ảnh đế Oscar đều là của anh."
"Nhất định anh sẽ tặng cho em."
"Không có mê."
Vệ Huân nhìn cậu, thầm cười, nhỏ giọng dỗ cậu vài câu.
Vệ Lam giận nhanh hết giận cũng nhanh, được Vệ Huân dỗ xong lại muốn ngồi xuống bàn ăn cơm với hắn.
Hôm nay Vệ Huân còn phải đi làm, nhưng hắn và Vệ Lam vừa thổ lộ xong nên muốn ở bên cậu thật lâu, cho đến khi Vệ Lam nhận ra, "Không phải hôm nay anh phải đi làm sao?"
Hắn mới nói, "Ở nhà chơi với em."
Vệ Lam thấy Vệ Huân như vậy rất phạm quy, nhưng cố tình rất hưởng thụ, cũng không khuyên hắn nữa, cứ như vậy ngây người ở nhà với hắn cả một ngày.
Cậu báo cáo tình hình mới nhất với Yến Thanh Trì, nhưng vẫn thấy như vậy còn chưa đủ, vì thế hôm sau sau khi tiễn Vệ Huân đi làm, thì chạy đến nhà Yến Thanh Trì tiếp, mãnh liệt yêu cầu Yến Thanh Trì chúc mừng với cậu. Trước giờ Yến Thanh Trì đều rất kiên nhẫn với cậu, hỏi, "Cậu hy vọng tôi chúc mừng với cậu thế nào?"
Vệ Lam nghĩ nghĩ, cuối cùng nói, "Hay là cậu dạy tôi nấu cơm tiếp đi."
Yến Thanh Trì đỡ trán, "Cậu siêng năng làm lụng thật đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người chúc mừng bằng việc nấu cơm."
"Nhưng mà tôi không muốn uống rượu, hôm trước tôi uống chưa đủ nhiều sao?"
"Đến đây, nấu cơm đi, để xem tôi có thể dạy cậu cái gì."
"Dễ học, dễ mang đi, ngon."
Cuối cùng Yến Thanh Trì lựa chọn tráng bánh rán.
Y tráng vài cái, đưa muỗng cho Vệ Lam, cầm tay cậu dạy cậu ước lượng.
Vệ Lam được y tay cầm tay tráng vài cái, từ từ học được, tự mình tráng.
Cậu đang tráng bánh, điện thoại vang lên, Vệ Lam lấy điện thoại ra nhìn xem là ai, là Chương Trình, cậu nhấc máy, hỏi, "Chuyện gì?"
Ở bên kia, Chương Trình khách khí nói, "Cậu chủ nhỏ, kịch bản tôi gửi cậu đã xem chưa? Cậu phải đóng phim."
"Không xem, gần đây không muốn đóng phim."
"Đã nửa năm cậu không đóng phim rồi đó, cậu cũng không có hàng tồn kho, cậu biết không?"
"Giờ biết rồi."
"Nội tâm cậu không hề dao động?"
"Thậm chí tôi còn cảm thấy tôi có thể nghỉ ngơi thêm nửa năm nữa." Vệ Lam nói tiếp.
Chương Trình câm nín, "Lam à, trời ấm áp, nên đóng phim."
"Không quay, giờ tôi có chuyện khác quan trọng hơn phải làm."
"Chuyện gì còn quan trọng hơn đóng phim?" Chương Trình hỏi, "Cậu là diễn viên đó, cậu còn nhớ không hả?"
"Nhớ chứ, nhưng diễn viên cũng phải yêu đương mà, bây giờ tôi muốn yêu đương nên không đóng phim được đâu."
Chương Trình cảm thấy hình như tín hiệu di động của mình không được tốt lắm, "Cậu nói gì? Cậu muốn làm gì?"
"Tôi muốn yêu đương, Chương Trình, tôi đang yêu."
..........